KẾT THÚC
Vừa đến bệnh viện vì phải bàn với anh về ca phẫu thuật vào buổi chiều nên cậu đến ngay phòng anh. Cửa không khóa cậu thấy được nụ cười mà mấy tháng nay không xuất hiện, anh đang trò chuyện với người đó, một cách tự nhiên và vui vẻ. Giật mình, hoảng hốt nhận ra rằng. Đáng ra anh phải vui vẻ, hạnh phúc như vậy, chứ không phải là lạnh lẽo, cứng ngắc như bây giờ. Thì ra chính cậu góp phần hủy đi niềm vui của anh.
Xoay lưng trở về phòng làm việc, thì vô tình gặp phải người nhà bệnh nhân đang bạo động. Người đàn ông này cậu biết, vợ anh ta đưa vào cấp cứu hôm qua nhưng không qua khỏi trong lúc phẫu thuật. Trường hợp người thân không chịu nổi cú sóc tinh thần như thế này rất nhiều. Nhưng phản ứng mạnh mẽ như người đàn ông này thì cậu mới thấy lần đầu. Ông ấy cầm dao, la hét lên và đang uy hiếp một y tá.
Mọi người cố gắng tránh ra, bao thành vòng tròn quanh ông ta, bảo an cũng đang chạy tới.
Cậu không muốn ở lâu nên chọn lối thang bộ, thoát hiểm mà đi. Vừa tới cửa thang bộ thì cậu nghe tiếng hét lớn sau lưng, sau đó là dòng người xô đẩy. Cậu nhanh chóng bảo vệ bụng bước nhanh xuống cầu thang thì phía sau dường như có ai va phải lưng cậu.
Đầu cậu trống rỗng, cậu chỉ biết ôm bụng, phải bảo vệ bé con, người thân duy nhất của cậu. Hình ảnh trước mắt dần mơ hồ, bên tai chỉ nghe tiếng la hét, cùng tiếng ai đó gọi cậu. Bụng quặn đau, cậu cảm nhận được phía dưới có gì đó chảy ra. Nhưng cậu chỉ nằm đó, bất lực chảy nước mắt. Hình như có ai đó nâng cậu lên, kêu gào tên cậu, nhưng trước mắt thì chẳng thấy gì, chỉ màu đen dày đặc.
Cậu tỉnh lại mùi thuốc sát trùng quen thuộc, cậu biết rằng mình đang ở bệnh viện. Đầu đau như búa bổ, cả cơ thể nhưng xe tải cán ngang, cậu hốt hoảng sờ bụng. Sao lại như thế này, bé con của cậu đâu, bé con của cậu đâu. Trả bé con lại cho cậu. Thì lúc đó anh đẩy cửa vào chứng kiến khuôn mặt tuyệt vọng của cậu, lòng anh đau như cắt. Anh lại mép giường ôm cậu vào lòng, muốn dùng hơi ấm của mình sưởi ấm lạnh lẽo của cậu.
Cậu chỉ thì thào hỏi anh: “Có phải bé con lên thiên đường rồi không?”
Anh ghì đầu cậu vào sát ngực mình, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trả lời cậu: “Phải”
Năm ngày sau, cậu được xuất viện trở về nhà. Nhưng không còn nhà nửa, nơi đó là nhà của anh không phải của cậu, anh vì trách nhiệm mới ở cùng cậu. Bây giờ sự liên kết với anh đã không còn, anh không còn phải chịu trách nhiệm nữa, cậu sẽ buông tha, trả tự do cho anh. Nhưng tim sao lại đau như vậy. Lồng ngực như ai bóp nghẹn không thở được.
Cậu biết lúc này anh rất bận rộn, nên cậu nói với anh rằng cho cậu ra ngoài du lịch để giải khuây. Ngày lên đường, anh còn tự tay chuẩn bị hành lý cho cậu, dặn dò rất nhiều điều. Trước khi đi cậu chỉ xin anh ôm cậu và hôn cậu một lần như một lần tham lam cuối cùng của cậu đối với anh rồi cậu sẽ rời xa anh. Vì trước giờ cậu quá tham lam ham muốn thứ không thuộc về mình nên trời cao mới đem bé con rời xa cậu.
Đã ba ngày rồi anh không liên lạc được với cậu, trong lòng một trận hốt hoảng, nôn nóng. Từ ngày tỉnh lại trong bệnh viện anh đã nhận thấy sự khác thường của cậu. Cậu ít nói đi, thường ngồi thẫn thờ, đôi mắt mờ nước mắt lúc nào cũng đỏ hoe. Ánh mắt nhìn anh thật lạnh nhạt như người vừa mới quen biết, anh giật mình như vừa tỉnh mộng. Từ bao giờ mình tham lam sự si mê, sùng bái, ngưỡng mộ, ánh mắt chứa chan tình cảm của cậu. Có lẽ vô thức cậu đã tiến vào tim anh rồi. Hình ảnh cậu nằm dưới chân cầu thang, trên vũng máu, tay ôm bụng luôn biến thành ác mộng quấy nhiễu anh mỗi đêm.
Cậu càng im lặng, anh càng sợ hãi, sợ cậu ngày càng xa rồi mất cậu mãi mãi. Từ giây phút cậu tỉnh lại anh hứa với lòng sẽ bù đắp cho cậu, sẽ yêu cậu nhiều hơn cậu yêu anh.
Ngày thứ tư , anh nhận được một bưu phẩm không tên. Anh đã đứng không vững khi thấy những thứ bên trong. Nó như con dao sắt nhọn khứa lấy trái tim anh. Bên trong chỉ ba món thôi: một bức thư gửi cho anh, một đơn xin nghỉ việc và một đơn ly hôn.
Anh vội vàng mở bức thư ra:
“Gửi người em yêu
Em cứ ngỡ mình là người hạnh phúc nhất thế gian khi được kết hôn với anh, được sống cùng với anh, được chăm sóc cho anh. Em nghĩ mình có thể từ từ tiến vào trái tim anh, rồi anh sẽ yêu em. Cứ nghĩ được anh ăn đồ ăn em làm, mặc áo em giặc. Điều này hạnh phúc lắm. Có ngớ ngẫn lắm không anh.
Em biết anh cố tình tránh mặt em, nhưng em không buồn đâu vì em phá vỡ cuộc sống của anh mà. Em nghĩ mình sẽ sinh con ra ba người chúng ta an ổn như vậy cùng nhau sống như vậy cho đến cuối đời. Thật đơn giản phải không anh?
Nhưng thôi mọi chuyện đã qua rồi. Em sẽ đến thành phố khác và trả lại cuộc sống vốn có cho anh.
Nếu có kiếp sau em ước rằng mình có thể đến trước những người khác, có được tình yêu của anh.
Tạm biệt anh.”
Một sự tức giận tấn công toàn bộ con người anh, anh vò nát bức thư. Phẫn nộ rống lên:
“ Nghĩ việc CÓ THỂ”
“ LY HÔN ĐỪNG HÒNG”
“ Đừng để tôi tìm được em, tôi không biết mình sẽ làm ra những gì đâu”
Nắm tay đang nắm chặt của anh hiện lên gân xanh chứng minh anh cũng không bình tĩnh như vậy.
Đến nơi này cũng đã một tuần rồi, có lẽ hoàn cảnh nơi đây làm cậu lắng lại những nhớ nhung, đau đớn, khổ sở . Hằng ngày, thức dậy nhìn mặt trời từ từ xuất hiện, gió biển mang hơi thở tươi mới đến, từng đàn chim chao liện trên mặt biển. Khung cảnh bình yên nhất từ trước đến giờ mà cậu cảm nhận được.
Đi dọc trên bãi biển, từng con sóng nhỏ lăng tăng chạm vào chân cậu. Mát mẻ vô cùng. Thì phí ngược sáng có bóng người đang vội vã chạy lại. Khi nhận ra người đó là ai cậu chỉ biết quay đầu bỏ chạy. Cậu chỉ biết phải chạy thật nhanh, thật nhanh. Trong đầu cậu rất nhiều câu hỏi chạy qua. Tại sao anh lại đến đây, có phải đến tìm cậu không, nhưng cậu nhanh chóng phủ nhận. Anh và cậu đã chấm dứt rồi, đơn ly hôn đã ký rồi mà.
Thân thể mới hồi phục làm sao có thể chạy nhanh được, anh cuối cùng cũng đuổi kịp cậu. Siết chặt cậu trong vòng tay để khỏa lắp nổi nhớ nhung. Nhưng cậu đâu để anh ôm mình, cố gắng thoát khỏi gọng kiềm của anh. Có vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được.
Anh tỳ cằm lên tóc cậu: “ Tại sao lại rời khỏi, tại sao lại nghĩ việc, tại sao lại ly hôn”
Cậu hoảng hốt ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt với gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu, râu ria đầy mặt. Thì những lời muốn nói ra chợt không còn nửa mà chỉ còn nỗi xót xa. Cậu muốn vươn tay ra chạm vào mặt người đàn ông này.
Anh vui mừng bây giờ trong mắt cậu không còn sự hờ hững, chỉ có nỗi nhớ nhung, xót xa. Anh như muốn đắm chìm vào trong đó
Chờ rất lâu nhưng anh lại nhận câu trả lời hoàn toàn đau đớn: “ Bé con đã không còn, anh không cần phải chịu trách nhiệm với em” Vừa nói nước mắt vừa rơi, từng giọt nóng bỏng rơi vào cánh tay đang ôm chặt cậu của anh.
Anh hung hăng lắp đầy đôi môi đầy lời chua xót đó, đến khi cậu hít thở không thông mới buông cậu ra.
Anh lấy hết sức lực mà nói với cậu: “ Em đứng yên, nghe anh nói cũng đừng ngắt lời anh”
“ Đúng là đến với em chỉ vì trách nhiệm. Nhưng em có suy nghĩ được nếu anh không cho phép thì em có thể đến gần anh như vậy sao. Nếu vì trách nhiệm anh sẽ đợi em sinh con ra rồi đem con về nhà chứ không phải là kết hôn với em”.
Cậu vô cùng ngạc nhiên về câu nói của anh không nghĩ anh có thể giải quyết lạnh lùng như vậy. Rồi anh tiếp tục nói:
“ Thật ra không phải em là người tham lam, mà anh là người tham lam, anh tham lam tình yêu của em, ấm áp của em, sự chăm sóc, lo lắng của em.Vào ngày phát sinh quan hệ với em anh đã uống rất say để chấm hết cho mối tình đơn phương. Lúc anh ôm em, anh biết rằng không phải “người đó” nhưng anh không quan tâm nữa, nên anh muốn buông thả một lần. Khi tỉnh dậy thấy vui vì người đó là em mà không phải một người xa lạ nào đó”
“ Nhưng anh không nói chuyện với em, lạnh nhạt em thậm chí trực đêm để tránh mặt em”, cậu nhanh chóng phản bác lại anh.
Anh cười thật lớn, hôn một cái lên má của cậu rồi nói trong xấu hổ: “ Là vì anh cảm thấy mình yêu em, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy giống như phản bội người đó, đó là cách anh phản kháng lại, không ngờ đẩy em ra xa. Nhưng sự việc kia xảy ra càng làm anh nhìn rõ cảm xúc của mình. Ngày đó anh thấy em nằm đó, anh cảm thấy như ai bóp nghẹn ngay cổ, không thở được, anh quên mình là một bác sĩ, anh không biết phải làm gì chỉ biết ôm lấy em và gọi tên em. Từ giây phút đó anh hạ quyết tâm phải yêu thương em cả đời, phải đem lại hạnh phúc cho em. Cùng em xây dựng một gia đình mới. Nào ngờ em không nói gì mà còn bỏ đi, còn gửi cho anh tờ giấy ly hôn, em biết anh tức giận thế nào khi nhận được nó không”
Cậu không tin vào tai mình nửa, thì ra anh cũng yêu cậu. Thì ra là do cậu hiểu lầm anh, cậu quá nóng vội ra đi mà không nghe anh nói. Cuối cũng, cậu cũng đợi được ngày anh yêu cậu, hạnh phúc đến quá bất ngờ cậu làm cậu choáng váng.
Anh nhìn vào mắt cậu, nhẹ nhàng như van xin: “ Em cho phép anh theo đuổi em được không, cho anh thêm một cơ hội để chứng minh được không”
Cậu quay mặt hướng mắt nhìn ra biển, thấy mặt trời lên khỏi mặt biển phát ra ánh sáng thật ấm áp. Cậu nhẹ nhàng luồng ngón tay vào bàn tay anh, mười ngón tay khít nhau không còn khe hở.
Anh cười thật lớn, ôm siết lấy cậu.
Cậu vội vàng đẩy anh ra: “ Anh chưa phải chính thức, chỉ mới thực tập thôi, không được làm càng. Nếu không em bỏ tư cách của anh đó. Sau anh còn nhiều người xếp hàng lắm đó”. Rồi cậu bỏ anh lại chạy đi. Anh chỉ biết cười nhìn theo bóng dáng cậu.
Đúng cậu phải vui vẻ, hay cười hay nói như vậy mới đúng là cậu, anh sẽ không tiếc thứ gì để giữ lấy nụ cười của cậu.
Một năm sau, cậu lại ngất xỉu trong phòng phẫu thuật. Anh hốt hoảng chạy lại. Ngồi bên mép giường chờ cậu tỉnh dậy chia sẽ niềm vui này. BÉ CON ĐÃ TRỞ LẠI.
END